Ông “chàng hiu” thương vợ

04/05/2020 | 08:22 GMT+7

Ông Nguyễn Văn Tút, ở ấp 8, xã Vĩnh Trung, huyện Vị Thủy, được mọi người gọi là ông “chàng hiu”, vì có thân hình nhỏ thó, đôi tay dài do quanh năm suốt tháng làm việc nặng nhọc và mắt không như người bình thường vì bạo bệnh lúc nhỏ. Ông được nhiều người biết đến không chỉ ở nghị lực vượt khó mà còn ở tấm lòng yêu thương, chăm lo cho vợ hết mực. Nghèo khó, không con cái nhưng cuộc sống vợ chồng ông không ngớt tiếng cười. Với ông “chàng hiu” như thế đã là đủ!

Cuộc mưu sinh của người đàn ông đã 68 tuổi, được gọi “chàng hiu” này là những ngày ngụp lặn dưới sông kiếm củi bán lấy tiền mua gạo. “Không đất đai, lại bị khuyết tật nên tôi chỉ có thể bám víu vào nghề này để sống qua ngày. Trời nắng còn đỡ, bữa nào mưa dầm, lạnh thấu xương”, ông Tút tâm sự.

Dù cuộc sống cực nhọc, nhưng ông Tút chẳng bao giờ than vãn một lời, bởi tình yêu thương mà ông dành cho người vợ chính là niềm tin, động lực, để ông tiếp tục cố gắng trong cuộc sống. “Cực khổ đến mấy tôi cũng không sợ, chỉ sợ không làm gì ra tiền, rồi tiền đâu lo thuốc thang cho bà ấy, rồi còn lo cuộc sống của hai vợ chồng già nữa”, ông Tút bộc bạch.

Hơn 20 năm gắn bó với nghề, hầu như những khúc sông trên địa bàn xã Vĩnh Trung đều đã được ông “chinh phục”. Củi ngày càng ít dần buộc ông phải lặn lội sang tận xã Vĩnh Tường, thị trấn Bảy Ngàn để tìm kế sinh nhai.

Vợ ông Tút - bà Lê Thị Tư mang nhiều chứng bệnh trong người nên không thể cùng chồng kiếm củi. Bà phụ giúp bằng cách chặt, chẻ củi, công việc mà ông Tút khó có thể làm vì đôi tay không lành lặn. Cả hai không con cái, nên phải nương nhờ vào nhau…

Tuy bỏ nhiều công sức, nhưng số tiền ông kiếm được trong 3-4 ngày lặn sông kiếm củi chỉ khoảng 150.000 đồng. Nhưng nếu không có nghề mò củi, vợ chồng ông không biết sống ra sao.

Niềm vui của ông Tút sau một ngày lặn sông kiếm củi là được cùng vợ nấu buổi cơm chiều. Bà Tư cho biết: “Hôm nào đi kiếm củi về sớm là ổng vào bếp phụ tôi, có kêu ổng nghỉ ngơi, để tôi mần cho, ổng cũng không chịu”.

Bữa cơm đạm bạc, nhưng vợ chồng ông Tút ai nấy đều cảm thấy rất vui, hạnh phúc. Dẫu cuộc sống có nhiều khó khăn, túng thiếu, nhưng ông bà vẫn luôn quan tâm, chăm sóc lẫn nhau, người này là chỗ dựa cho người kia.

Ngoài trang trải chi phí sinh hoạt, số tiền ông Tút kiếm được còn dành một phần để lo thuốc thang cho vợ. Những lần bà Tư trở bệnh, phải nằm viện, ông vừa chăm sóc cho bà, vừa mò củi bán mưu sinh. Khi ông Tút còn nhỏ, cơn bạo bệnh đã khiến cơ thể ông gần như dị dạng, mắt kém từ đó… Bởi vậy, một số chuyện sinh hoạt đời thường với ông còn khá khó khăn, thế nhưng chính tình yêu thương dành cho người bạn đời, giúp ông vượt qua tất cả, để trở thành trụ cột của gia đình.

Ở tuổi này, điều ông Tút mong mỏi là còn củi dưới sông để mỗi ngày được lặn ngụp trong dòng nước kiếm từng cây củi để lo cho bà Tư có miếng cơm, viên thuốc, bấy nhiêu thôi đã đủ làm ông hạnh phúc rồi…

CẨM LÌNH

Viết bình luận mới
Tin cùng chuyên mục
Các tin khác
Xem thêm >>